Home » » Cống hiến

Cống hiến

Biên tập bởi: ♥ Mưa Lạnh vào Thứ Ba, 2 tháng 2, 2016 | 05:35

[Truyện hay - Mưa Lạnh] Cuộc sống luôn có những con người lười nhác và ích kỉ bên cạnh những con người tận tuy hết mình vì công việc và hy sinh bản thân vì mọi người. Họ lấy đó là niềm vui của riêng bản thân mình.Họ luôn mang hết nhiệt huyết và lòng nhiệt tình của mình để người khác được vui. Với họ chỉ cần thấy nụ cười trên môi người khác đơn giản cũng là hạnh phúc rồi. Không nhất thiết phải an nhàn hưởng thụ mới là hạnh phúc.

Owen ngắm khu vườn qua cánh cửa kiểu Pháp mở rộng. Thời tiết tháng Sáu như hôm nay thì tương đối nóng, mặt trời nhợt nhạt cháy trên khung trời ko mây, làm cho héo những đoá hoa diên vĩ cuối cùng, những chùm hoa trúc đào rũ gục. Làn gió qua cành cây kim tước, sở hữu mảnh báo chủ nhật vào bờ hoa hồng. Con chó collie của bà Giles sủa bên kia hàng giậu. Owen lấy khăn tay lau mồ hôi sau cổ.

Chị anh, Hillary, đứng ở quầy lựa dâu. Chị chuẩn bị sắp xong bữa tối, dù Ben còn mấy giờ nữa mới tới. Chị mặc 1 cái áo đầm bằng vải lanh màu kem anh chưa thấy bao giờ. Mái tóc muối tiêu của chị, thường cuộn vào 1 búi, xõa xuống ngang vai. So sở hữu Phụ nữ trong độ ngũ tuần, chị có dáng mảnh mai, thanh lịch.

"Chị diện quá", anh nhắc.

"Rượu vang", chị kể. "Em mở một chai rượu đỏ nhé? Và mình bắt buộc chiếc khay trong phòng ăn".

"Mình sử dụng đồ bạc, hở chị?"

"Vâng, chị nghĩ thế".

"Mình đâu sở hữu sử dụng đồ bạc hồi Giáng Sinh".

Anh nhìn Hillary lục mua món gì trong tủ lạnh.

"Ở bên tay bắt buộc, dưới dòng đĩa lớn ấy", chị nhắc.

Nhấc người ra khỏi ghế, Owen đi qua phòng ăn. Anh mang từ tủ bát đĩa những chén cất sốt và dĩa bày bàn quen thuộc cho đến lúc tậu ra mẫu đĩa bị xỉn. Họ được thừa hưởng bộ đồ sứ và bạc lúc cha họ chết, cộng với các bàn nhỏ và ghế và tranh trên tường.

"Chùi nó nên mất cả tiếng", anh gọi vào bếp.

"Thuốc chùi ở trong tủ".

"Mình mang năm loại khay thấp nguyên trong tủ".

"Nó ở sau thức uống, bên tay trái".

Anh cắn chặt răng. với lúc chị lên mặt khiến sao.

"Thật là trình diễn", anh lẩm bẩm, ngồi trở lại bên bàn ăn. Anh nhúng khăn vào nước rửa và kéo qua mặt kim loại nhẵn. Họ ko mang thói quen mời khách sử dụng bữa tối. Dì Philippa ở Shropshire, em của mẹ, thường tới vào dịp Giáng Sinh và ở lại ba bốn đêm. Thỉnh thoảng Hillary mời Miriam Franks, bạn dạy cùng trường phổ thông, ghé qua một chủ nhật. Sau đó họ uống cà phê trong phòng khách và nói chuyện về học sinh. Đôi lần họ đi ăn trường hợp mang tiệm mới mở trên đường High, tuy nhiên họ chưa bao giờ thuộc mẫu sành ăn. toàn bộ bạn đồng sự của Owen ở hãng tự nhận rằng ở 1 tuổi nào ấy họ khám phá ra rượu vang, nhưng hiện giờ họ đang đi nghỉ ở Ý. Anh và Hillary mướn một căn nhà nhỏ trong khu Hồ hai tuần cuối tháng Tám. Họ tới đó nhiều năm và hài lòng sở hữu nó. một căn nhà đá nhỏ xinh xắn thu hết ánh nắng chiều và nhìn ra cảnh hồ Windermere.

Anh ấn miếng vải mạnh hơn trên khay, chà xát vào các góc bẩn. rộng rãi năm trước anh dự những bữa ăn tối ở Knightsbridge và Mayfair. Richard Stallybrass, 1 tay buôn hàng nghệ thuật, tổ chức những buổi họp mặt quý ông, như anh ta gọi, ở căn chung cư trên đường Belgrave Place. Lịch sự khắp cả. Luật sư, nhà báo, lạc vào một ông quận công hay nghị viên, tới đấy có sự kém chất lượng định ngầm ý và, trong thập niên 70, yên tâm rằng sẽ không có điều gì được đề cập lại. Phân nửa số họ có gia đình con loại. Saul Thompson, bạn cũ cộng trường, giới thiệu Owen có thế giới nho nhỏ này, và trong phổ biến năm Owen mê nó lắm. Anh tậu chung cư ở trung tâm London, vì Saul khuyến khích anh rời khỏi ngoại ô và tận hưởng thú vui thành thị.

tuy nhiên luôn luôn với Hillary và căn nhà này. Chị và Owen mất mẹ lúc họ còn nhỏ, và điều đấy kéo họ gần nhau hơn các chị em khác. Anh ko thể hình dung bỏ chị lại ở Wimbledon. Ý tưởng về sự cô đơn của chị ám ảnh anh. Năm này qua năm khác, anh lần lữa chuyện dọn nhà.

Rồi Saul chết, 1 trong các người thứ 1 bị bệnh dịch cướp đi. Năm sau Richard Stallybrass qua đời. Sự liên hệ của Owen và cuộc sống đồng tính vẫn luôn mỏng manh. AIDS cắt lìa nó. Công việc của anh có hãng luật tiếp tục, công việc anh muốn. Và mặc dù người bàng quan mang thể phỏng đoán, anh ko thấy khổ sở. chẳng hề số phận nào cũng giống nhau. không hề ai rồi cũng sánh đôi trong thương tình.

"Rượu vang, Owen? Em ko mở nút à?"

nhưng rồi anh gặp Ben, và đa số chuyện thay đổi.

"Gì cơ?" Anh đề cập.

"Rượu vang. Trong tủ bát đĩa ấy".

Hillary giơ ly về phía ánh đèn, chọn xem vết bẩn.

"Mình thật làm cho đình đám", anh nhắc. khi chị không trả lời, anh tiếp. "Chị tin ko, em kể tới dòng áo chị mới đây, tuy nhiên chị không nghe. Em chưa thấy nó bao giờ. Chị mới đi tậu chọn à?"

"Em ko kể đến áo chị, Owen. Em đề cập chị diện quá".

Chị nhìn ra ko kể cửa sổ từ bồn rửa nhà bếp. Họ cộng nhìn theo 1 mảnh khác của tờ báo Sunday Times lăn nhẹ vào bồn hoa.

Chị nghĩ mình sẽ ăn xà lách bên ngoại trừ. ko chừng Ben thích thấy khu vườn".

Đứng trước cánh cửa mở của tủ quần áo, chân mang vớ, Owen gạt hàng đồ tây xám sở hữu sọc qua 1 bên, tìm 1 loại áo khoác mùa hè màu xanh lá cây anh nhớ đã mặc năm trước tới dự một buổi họp mặt ngoài vườn do hãng tổ chức ở Surrey. Phủi lớp bụi khỏi vai áo, anh mặc nó ra ngoài áo sơ mi trắng.

Kệ phía trên đồ tây mang chiếc mũ rơm - anh ko nghĩ đến nổi anh đội nó đi đâu - và ngay sau nó, gần như không thấy rõ, là hộp giày. Anh dừng một thoáng, nhìn chăm chăm vào góc của nó. Ben sẽ tới trong vài giờ nữa. Lần thăm viếng thứ nhất nhắc từ lúc anh trở về Mỹ, mười lăm năm trước. Tại sao bây giờ? Owen tự hỏi suốt cuối tuần.

"Tôi sẽ qua dự hội nghị", anh nhắc lúc Owen trả lời điện thoại hôm đồ vật năm. Và anh sở hữu thể không khó tới và rời London mà không nói mang họ một lời.

Như mỗi tối từ ba tối nay, Owen với tay sau mẫu mũ rơm và lấy hộp giày xuống. Mười bốn năm nay nó vẫn nằm đấy không ai đụng đến. bây giờ lớp bụi trên nắp hộp lại in dấu tay anh. Anh lắng nghe tiếng Hillary dưới lầu, rồi băng qua phòng và đóng cửa lại. Ngồi ghé 1 bên loại ghế, anh mở nắp hộp và mở lá cuối cùng trong bốn lá thư.

Ngày 4, tháng 11, 1985, Boston

Hillary thân mến,

Viết thư ngượng ngùng quá khi tôi chưa nhận được hồi âm từ mấy lá thư kia. Tôi nghĩ tôi sắp hiểu ngay thôi. hiện tại tôi vẫn bối rối. Ý nghĩ duy nhất của tôi là cô quyết rằng tôi đi là do ý mình và ko phải vì tờ Globe, rằng tôi ko sở hữu ý định sắm bí quyết trở về. Tôi ko biết tôi phải kể gì hơn để cô tin. Tôi đã đề cập sở hữu chủ bút tôi cho ông ta sáu tháng để thu xếp cho tôi được phái về Luân Đôn trở lại, không thì tôi nghỉ việc. Tôi sở hữu nói chuyện với người bên đấy, mua xem mang gì ko. Nó sẽ không khó hơn đa dạng, nếu tôi nghĩ tất cả chuyện mang mục đích gì.

Tôi biết chuyện khởi đầu muộn, rằng chúng ta không với rộng rãi thời gian trước lúc tôi phải đi. Owen giữ cô trong bí mật quá lâu. nhưng mang tôi đấy là các tháng hoàn hảo. Tôi cảm thấy như tên hề lãng mạn mà nói rằng tôi sống bằng ký ức về chúng, nhưng đấy ko phải hoàn toàn ko đúng. Tôi không thể yên sống ở đây được. Tôi cảm thấy tôi bị xích cổ, hầu hết vật dụng quen thuộc tới chán chường. Tôi muốn viết các hồi tưởng của tôi về các cuối tuần của chúng ta, các buổi tối bên nhau, chỉ để tôi sở hữu thể bám víu vào chúng 1 chút nữa, nhưng thế sẽ là sướt mướt, và cô sẽ ko thích thế - điều đó, dĩ nhiên, là lý do tại sao tôi yêu cô.

nếu chuyện đã chấm dứt, xin cô đề cập cho tôi hiểu.

Bạn cô,

Ben

Owen để tờ giấy vào trong phong bì rồi để nó lại trong chiếc hộp trên gối anh. Bụi phất phơ trong ánh sáng bên cửa sổ. Khung chữ nhật nắng trên sàn trườn qua mặt thảm đỏ.

hầu hết đời anh, anh ghét chủ nhật. Sự im lặng cắn rứt của chúng, ký ức mơ hồ về tôn giáo. một ngày sự cô đơn thắng thế. tuy nhiên những năm sau này sự khiếp hãi âm thầm đó phai đi. Anh và Hillary chủ tâm nấu bữa sáng thịnh soạn và đi dạo khu vực chung sau đó. Mùa đông họ đọc báo cộng nhau bên lò sưởi trong phòng bên cạnh và đi bộ ra phố xem phim buổi tối. Mùa xuân và hè họ ở ngoài vườn lâu. Họ chẳng hề là các người ko vui.

Từ gói thuốc trên bàn đêm anh lấy ra một điếu. Anh lăn nó lười lĩnh giữa ngón trỏ và ngón trỏ. Nó có sẽ bị lấy đi ko, cuộc sống này của họ? mang bắt buộc Ben đến sắm câu trả lời?

Anh hút thuốc cho tới lớp lọc, rồi để lại hộp giày lên ngăn tủ và đóng cửa tủ áo. Ben đã lập gia đình, có hai con. Anh đề cập thế trong điện thoại; họ chỉ đề cập chuyện một hai phút. Anh sở hữu còn tự hỏi sao anh ko với hồi âm?

Qua cửa sổ Owen sở hữu thể thấy chị anh dọn tách trà khỏi bàn trong vườn. các năm qua đã với các người đàn ông mà chị cộng đi ăn tối. 1 ông Kreske, cha ly dị của 1 học sinh lớp sáu, lái xe tới từ Putney. Thày Toán, ông Hamilton, đưa chị đi xem mấy vở kịch trước khi trở về Scotland. Owen cố nói các lời khích lệ về các buổi tối đó, nhưng giọng của chị luôn ngụ ý rõ rằng chúng chỉ là thế thôi, các buổi tối.

Trong bếp, Hillary đứng bên bồn rửa, xếp hoa hồng trong lọ.

"Em thấy chị sửa soạn phòng cho khách rồi", anh nhắc.

Chị nhìn thẳng anh, ko biết lời anh nói. Anh có thể nhận ra chị đang cố nhớ điều gì. Họ khiến thế: nhìn nhau 1 khi lơ đãng, như người ta nhìn chăm vào cái nhẫn trên tay.

"Giường cho khách. Chị sửa soạn rồi".

"Ồ, đúng vậy", chị đề cập, bị kéo trở lại trong phòng. "Chị nghĩ trường hợp bữa tối trễ và anh ấy ko muốn đi xe lửa…"

"Dĩ nhiên".

Ngồi lại ở bàn, Owen cầm khay lên. Trên mặt khay anh sở hữu thể nhìn thấy hình phản chiếu của mình, mái tóc bạc. Ben hiện nay trông ra sao? Anh tự hỏi.

"Hẹ", chị đề cập. "Chị quên mất hẹ".

Ở đâu ko gặp, họ gặp ở hãng. Báo Globe phái Ben viết bài về sự khác biệt giữa luật sư Anh và Mỹ. Họ đi ăn trưa và không biết sao câu chuyện lan man. "Anh hỏi đủ thứ", Owen nhớ bảo Ben thế. Và thật vậy. Ben không do dự hỏi chuyện đời tư của Owen, nơi anh ở, anh sử dụng thời gian như thế nào. mọi sở hữu 1 vẻ ngây thơ, như thể những câu hỏi như vậy là các câu anh thường hỏi.

"Chị mong anh đấy chưa dị ứng có món gì", Hillary nhắc, đặt mớ hẹ xuống thớt.

Mặc dù Ben ở London sắp một năm, anh chưa thăm rộng rãi nơi. Owen tình nguyện làm cho hướng dẫn du lịch. Cuối tuần, họ đi đến Hampstead hay Phố Camden, hay East End, đi dạo siêu lâu, ăn trưa dọc đường. Hóa ra Ben cũng mất cha mẹ lúc nhỏ. lúc Owen nghe chuyện, anh biết tại sao Ben lôi cuốn anh: Ben sở hữu vẻ biết 1 biểu hiện nào đấy của nỗi buồn theo trực giác. ngoại trừ Hillary, Owen chưa bao giờ kể sở hữu ai về dòng chết của mẹ anh.

"Tôi nghĩ ra đông đảo tỷ dụ", anh có thể nhớ Ben đề cập. "Như tôi bị bỏng và không còn cảm thấy gì cho đến khi ngọn lửa nóng như vậy. Hay như cuộc sống của người ta chấm dứt và tôi chỉ lang thang qua căn nhà bỏ hoang. Chẳng với cái nào thật sự thích hợp. tuy nhiên dù sao đi nữa người ta cần tưởng tượng vấn đề".

chẳng phải cái chuyện vãn Owen nhắc có bạn đồng nghiệp ở văn phòng.

Anh cầm miếng giẻ lên chùi qua phần giữa bóng lộn của loại khay. Owen và chị rất giống nhau. Ai cũng nói thế. Từ giọng kể nuốt chữ, cử chỉ, cho tới cách suy nghĩ, phương pháp họ suy xét trước khi kể, chỉ nói các điều nhu yếu. Rằng chị cũng bị Ben lôi cuốn là lẽ khi không.

Hillary băng ngang phòng và đứng có hai tay trên vai Owen. Anh có thể cảm thấy tương đối ấm lòng bàn tay của chị qua áo khoác của anh. Lạ thường, chuyện này: họ chạm vào nhau.

"Đáng tò mò ấy nhỉ, phải không?" chị đề cập. "Gặp anh đấy một khi thôi sau khi từng ấy thời gian".

"Vâng".

Hai mươi lăm năm về trước anh và Hillary cộng dọn vào nhà này. Họ nghĩ rằng là chuyện tạm thời. Hillary dạy học trò; anh mới bắt đầu khiến ở hãng và chưa ổn định nơi nào. Nó sở hữu vẻ như sự bắt đầu của một chuyện gì đấy.

"Chị đoán vợ anh đó ko thể tới vì con cái". Ngón tay chiếc của chị nằm trên cổ áo anh.

Chị là người duy nhất biết anh muốn đàn ông, hiện nay lúc Saul và những người khác đã mất. Chị ko bao giờ phê phán anh, ko bao giờ nhướn mày.

"Cũng ngộ là anh ta liên lạc lại sau một khoảng phương pháp như vậy", Owen nhắc.

Chị buông tay ra khỏi vai anh. "Em thấy lạ, buộc phải không?"

"Chút xíu".

"Chị nghĩ anh đó có lòng", chị nhắc.

"Thật thế".

ko kể hành lang trước, chuông cửa reng.

"Trời", Hillary nhắc, "anh tới sớm quá".

Anh lắng nghe tiếng chân chị lúc chị rời phòng, lắng nghe lúc chúng giới hạn trước tấm gương trong hành lang.

"Tôi từng sở hữu quan hệ mang đàn ông", Ben nói buổi tối khi Owen cuối cộng thổ tộ tình cảm của mình. những chữ ấy như lời cầu nguyện được ban cho. Anh yêu thì tội lỗi gì đâu?

một vài bước nữa rồi then cửa xoay.

"Ồ", anh nghe tiếng chị nhắc. "Bà Giles. Chào bà".

Owen nhắm mắt lại, tạm thời nhẹ nhõm. Con của bà sống ở Úc; bà góa chồng năm ngoái. Sau ấy bà bắt đầu ghé qua vào cuối tuần, trước tiên lấy cớ mượn món gì đó, rồi sau ấy chỉ qua cho mang bạn.

"Trời nóng hai cô cậu không sao chứ?" bà hỏi.

"Vâng, cũng thu xếp được", Hillary đề cập.

Owen nhập bọn có họ trong hành lang. Anh sở hữu thể nhận thấy từ vẻ mặt của chị rằng chị đang gắng lấy can đảm đề cập rằng họ gần sở hữu khách đến.

"Chào cậu, Owen", Bà Giles nói. "Thấy tên hãng cậu trên báo hôm nay".

"Thế sao?"

"Vâng, dòng gì đấy về tòa án. lúc nào cũng có tin tòa án. đa dạng lắm trên truyền hình. Già Rumpole".

"Đúng thế", anh nói.

"À…tôi chỉ tiện ghé ngang…nhưng tôi chắc cô cậu bận".

"Không, không", Hillary nói, liếc Owen. "Lát nữa có khách đến…nhưng tôi mới đặt ấm nước".

"Thật, cô ko bắt buộc phải thế", Bà Giles đề cập.

"Không với gì đâu".

Họ ngồi trong phòng trước, Hillary thỉnh thoảng liếc đồng hồ. Vở kịch Les Misérables đã đến Perth, và Peter Giles đóng vai chính.

"Câu chuyện thật hay, buộc phải không?" Bà Giles đề cập rồi hớp nước trà.

ko khí trong phòng ngột ngạt, và Owen mang thể cảm thấy mồ hôi ướt đẫm lưng áo.

"Peter đóng chung mang cô người Úc. không hình dung nổi vở kịch diễn bằng giọng đề cập đấy, tuy nhiên nó đã xảy ra. Tôi cảm thấy nó muốn cô ta, dù trong thư nó ko nhận".

Bên tấm hình cha mẹ họ trên lò sưởi, 1 con ruồi vo ve. Owen ngồi ko nhúc nhích trên ghế, nhìn đăm đăm qua vai bà Giles.

Chị anh luôn dậy sớm. Năm giờ rưỡi hay sáu để lo bữa điểm tâm và chuẩn bị đến lớp. Bảy giờ rưỡi chị rời nhà để kịp buổi họp sáng. Là thành viên của hãng, anh ko bao giờ nên sở hữu mặt trước chín giờ. Anh vừa đọc tờ Financial Times vừa uống cà phê và liếc qua thư từ. không có hoạt động phức tạp nào, ko với băn khoăn về mọi chuyện. Tình huống tự nó trình diện. các lá thư của Ben đến. Anh với lên phòng. Chỉ thế thôi.

"Thêm trà không?"

"Không, cám ơn", Owen kể.

Hội đồng địa phương đã tìm hệ thống 1 chiều cho trung tâm thành phố, và bà Giles tin rằng nó chỉ làm toàn bộ chuyện tệ thêm. "Họ đã làm cho như vậy ở Winchester. Chị tôi bảo lộn xộn lắm".

"Đúng thế", Owen kể.

Họ chỉ hôn nhau một lần, lúc gần sáng một tối tháng Tám, trên ghế dựa trong chung cư của Ben, ánh sáng đèn đường len vào qua cửa sổ cao. Trước ấy, đi bộ qua cầu lúc trở về từ Battersea, Owen đã kể cho anh nghe chuyện của mình và Hillary bị sai đi kiếm mẹ: đi bộ qua đồng tới khu rừng bà đôi lúc tới vào buổi sáng; mưa bắt đầu rơi và xối ướt họ trước khi họ đến dưới tàn cây sồi, nhìn lên thấy dáng mảnh mai của mẹ cuộn trong áo khoác màu kem, mặt bà ko sự sống, thân bà đong giao trong gió. Và anh đề cập cho Ben rằng chị anh - mười hai tuổi - ngay lúc đó đã ôm anh vào lòng như thế nào, che mắt anh không cho thấy cảnh ghê sợ ấy, và thầm thì vào tai anh: "Mình sẽ vượt qua được, mình sẽ vượt qua được". Chuyện này anh chưa hề đề cập cho ai. Và lúc anh và Ben uống xong 1 chai rượu vang nữa, ngã người trên ghế dựa, họ ôm nhau, rồi họ hôn nhau, bàn tay họ lùa vào trong tóc nhau.

"Tôi không thể đâu", Ben thì thầm lúc Owen tựa đầu vào ngực anh.

"Cô nấu món gì thơm quá", Bà Giles nói. Hillary gật.

Trong khoảnh khắc trước khi Ben kể, lúc anh nằm trong tay Ben, Owen đã tin vào ảo tưởng tình thương như là đấng tạo hóa, đời người là đất sét trong tay ngài.

"Tôi bắt buộc xem chừng thức ăn. Owen, hay em dẫn bà Giles xem vườn nhé. Chị chắc bà chưa thấy hoa phi yến".

"Dĩ nhiên", anh kể, nhìn vào nụ cười căng thẳng của chị.

"Tôi đoán là tôi không phải chăng với khu vườn của tôi", Bà Giles đề cập lúc họ tới cuối bãi cỏ. "John mới mang tay trồng trọt. Tôi chỉ phá hỏng thôi".

Da tay bà mang đốm đen và trông mềm mại. cái nhẫn vàng bà vẫn còn đeo khá lỏng trên ngón tay bà.

"Chị nghĩ Ben và chị sở hữu thể đi xa cuối tuần", Hillary kể một buổi tối trong phòng trước lúc họ xem tin tức. Hai người họ mới gặp nhau vài tuần trước. Thật ra là sự tình cờ, Hillary đi công chuyện ra phố, tới để lại món đồ cho Owen, quyết định vào phút cuối cùng ăn cơm tối mang họ. khi văn phòng gọi điện thoại giữa bữa ăn, Owen nên để họ 1 mình với nhau.

Họ chỉ với một cuối tuần ở căn nhà nhỏ nơi hồ Windermere.

Owen vẫn luôn nghĩ mình là người hợp lý, biết các chi tiết quan điểm. lúc còn học sinh, anh đã đọc Othello, Ồ, chúa công, hãy coi chừng sự ghen tuông! Nó là con quỷ mắt xanh, giễu cợt miếng thịt nó ăn. Văn chương ko giúp được bao nhiêu khi tình cảm là của mình và chẳng hề người khác.

"Buồn cười, tôi nhớ ông ấy những lối lạ lắm", Bà Giles đề cập. "Chúng tôi vẫn để tương ớt trên lò, và vì chúng tôi chỉ dùng nó vào buổi tối, ông đấy sẽ mang mặt để đi lấy. Nghĩ lại, sử dụng thang để lấy tương thật là vô duyên. Để trên bàn bếp cũng được".

"Vâng", Owen nhắc.

Họ cộng nhìn chăm chăm vào những đóa hoa xanh.

"Tôi nghĩ chẳng bao lâu tôi sẽ gặp lại ông ấy", bà đề cập.

"Không đâu. chắc chắn bà còn khỏe mạnh".

"Ý nghĩ đấy ko khiến tôi buồn. Trước kia sở hữu, tuy nhiên hết rồi. Tôi may mắn. Ông ấy là người tốt".

Owen nghe chuông điện thoại reo trong nhà.

"Em trả lời được không?" Hillary gọi từ bếp.

"Tôi xin lỗi, tôi..."

"Không sao, xin cứ tiếp tục", Bà Giles nói.

Anh để bà ở ấy, băng qua phòng ăn và hành lang đến chỗ điện thoại.

"Owen, đây là Ben Hansen".

"Ben".

"Này, tôi thật áy náy quá, tuy nhiên tôi không đến tối nay được".

"Ồ".

"Mấy cuộc họp trễ, tôi lại phải có bài kể chuyện, đa số dời lại hết. Tôi e rằng thời điểm không thuận tiện".

Owen nghe tiếng chị anh đóng cửa lò lại, nước chảy ra bồn rửa.

"Đáng tiếc thật. Tôi hiểu Hillary đang mong gặp anh. Cả hai chúng tôi cùng mong".

"Tôi cũng mong lắm. Thật đó", anh nhắc. "Anh khỏe không?"

Owen cười. "Tôi ư? Vâng. Tôi khỏe. toàn bộ chuyện tất cả vẫn như xưa ở bên này….Anh đã lâu lắm ko đến đây".

Trong một khi, ko ai nhắc gì.


Đứng trong hành lang, Owen cảm thấy một nỗi khao khát bất chợt. Anh mường tượng Ben như anh vẫn thường nhìn thấy anh qua cặp mắt của tâm trí, cao và gầy, trước anh nửa bước trên cầu Battersea, tay sục sạo trong túi áo. Và anh hình dung ra các người đàn ông anh đôi lúc thấy nắm tay nhau ở Soho hay Picadilly. Tháng Sáu, mang lẽ ngay ngày chủ nhật này, hàng ngàn người diễn hành. Anh thích nhắc cho Ben nghe cảm giác khi đi ngang qua hai người đàn ông trên đường như thế, rằng anh vẫn luôn, trong một nghĩa nào đấy, sợ hãi ra sao.

"Anh vẫn ở hãng?"

"Vâng", Owen nói. "Đúng vậy". Và anh thích đề cập anh sợ như thế nào lúc nhìn cơ thể bị tàn phá của Saul chết đi, bóng ma của căn bệnh đã làm cho anh nhút nhát như thế nào. Và anh, Ben, cảm thấy như nơi trú ẩn như thế nào.

"Còn bên anh, hầu hết chuyện tốt đẹp chứ?"

Anh lắng nghe Ben diễn tả cuộc sống của anh - viết mục thường kỳ cho tờ báo, mấy đứa trẻ bắt đầu đi học; anh nghe âm sắc không khó, khá mỏi mệt trong giọng đề cập của anh - sự mỏi mệt của người khiến cha mẹ. Và anh tự hỏi Ben nhớ tới họ như thế nào. Hillary và Owen Simpson mang nên chỉ là hai người anh gặp ở ngoại quốc vô cùng lâu về trước? Anh đến đây cho những câu trả lời, hay anh chỉ với một buổi tối rảnh rỗi và sự tò mò về những gì xảy ra cho họ?

bây giờ nó đâu có ý nghĩa gì? Sẽ không mang sự thố lộ nào tối nay. Anh an toàn lại rồi.

"Có thể nào anh sẽ trở lại khi khác?" anh hỏi. Anh cảm thấy cuộc đối thoại sắp chấm dứt và cảm thấy tương đối hoang có.

"Chắc chắn. ấy là chuyện tôi thích hỏi anh. Judy và tôi đang hình dung sở hữu mấy đứa nhỏ - có lẽ hè đến - và tôi nhớ anh thuê chỗ phía Bắc. có ai để gọi hỏi thuê không?"

"Mấy căn nhà nhỏ?...Ồ, dĩ nhiên".

"Nếu vậy thì thấp. Tôi sẽ gắng gọi anh lúc chúng tôi sẵn sàng ổn định kế họach".

"Còn Judy? Chị khỏe chứ?"

"Chắc rồi, cô đấy đã nghe nói hết về hai người, thích với dịp gặp cả hai".

"Vậy thì tuyệt", Owen nói, nỗi khao khát lại tới.

"Ben?"

"Vâng?"

"Ai đó?" Hillary hỏi, bước vào hành lang, lau tay bằng khăn rửa chén. 1 tấm bùa đỏ mẹ họ đeo lúc trước vòng quanh cổ chị, nằm trên phía trước áo chị.

"Ben", anh kể thầm.

Mặt chị cứng lại một chút.

"Hillary mới tới đây", anh nhắc vào điện thoại. "Anh kể chuyện chút nhé?". Anh giao ống nghe cho chị.

"Anh ấy ko đến được".

"Thật vậy sao?" chị nhắc, nhìn xuyên qua anh. Chị cầm điện thoại. Owen trở lại phòng ăn; đến bên tủ chén dĩa, anh giới hạn lại.

"Không, ko, đừng khờ thế", anh nghe chị anh nói. "Không sao cả".

"Buổi chiều đẹp nhỉ?" Bà Giles kể lúc anh trở lại hiên nhà. Khí trời hiện tại dịu, mặt trời bắt đầu lấp vào cây. các đám mây như những ngọn núi xa hiện ra nơi chân trời.

"Vâng", anh đề cập, tưởng tượng cảnh chiều trên hồ từ khu vườn căn nhà nhỏ của họ, phương pháp họ kiểm tra mức tiến của ngày bằng phương pháp xem mặt trời khuất phía sau khe rãnh nào của ngọn đồi.

Bà Giles đứng dậy khỏi mẫu ghế dài. "Tôi nên đi thôi".

Anh giao bà theo hông nhà và ra khỏi cổng. Dù bầu trời vẫn còn sáng, các ngọn đèn đường đã bất đầu lập lòe lên. Xa hơn trên đường một người hàng xóm tưới cỏ.

"Cám ơn cô cậu đã mời uống trà".

"Không với gì", anh đề cập.

"Tôi hy vọng gần đây chẳng phải là tin xấu".

"Không, không", anh đề cập. "Chỉ là người bạn gọi".

"Vậy thì tốt". Bà ngập ngừng bên bờ tường gạch ngăn vườn trước của họ. "Owen, chỉ mang một điều tôi muốn nói. Trong phòng khách của tôi, bàn viết trong góc, trong ngăn trên cùng. Tôi để 1 lá thư trong đó. Cậu biết mà. Tôi muốn chắc với người biết chỗ kiếm. ko sở hữu gì cần lo, dĩ nhiên, không sở hữu điều gì bi kịch….nhưng trong trường hợp…cậu hiểu chứ?"

Anh gật đầu, và bà mỉm cười lại, mắt bà bắt đầu ướt. Owen ngắm thân hình nhỏ bé của bà xoay lại đi qua cổng nhà bà, lên bậc thềm, bước vào nhà.

Anh ở lại một khi trên lề đường, nhìn ngắm khu vực chung: bãi cỏ rộng, cột túc cầu trắng dựa vào cây. 1 mẫu bóng dài từ nhà họ và các nhà khác trên quãng đường này, đổ trên sân chơi. Anh ngắm nó từ từ vươn đến cây dẻ, bóng tối chậm rãi leo lên thân cây, bắt đầu che mát lá của các càmh bên dưới.

Trong nhà, anh gặp Hillary ở bàn bếp, tay xếp trên gối. Chị ngồi bất động, nhìn đăm đăm ra vườn. Trong vài phút họ giữ yên như vậy, Owen ở quầy bếp, không ai nhắc câu gì. Rồi chị anh đứng dậy, và đi ngang qua anh như thể anh ko mang ở ấy, mở cửa lò.

"Phải rồi", chị đề cập. "Chín rồi".

Họ ăn trong phòng ăn, trong ánh sáng phai dần, có đồ bạc và thủy tinh. Hoa hồng, màu hồng và trắng, đứng trong bình ở giữa bàn. Vì dĩa ăn đã sắp ra, Hillary dọn món gà marsala bằng bộ đồ sứ của mẹ họ. Mấy cây nến vẫn không thắp trên giá bạc.

"Anh đó sẽ qua lại", Owen nhắc. Hillary gật đầu. Họ kết thúc bữa ăn trong im lặng. Sau đấy, ko ai muốn ăn dâu bày trên đĩa mới chùi.

"Em khiến cho cho", anh nói lúc họ xếp đĩa trên quầy. Anh bóp nước rửa chén xanh vào khay nướng và nhìn nó ngập nước. "Em mang thể lấy cho chị ly brandy nếu chị thích", anh nhắc qua vai. nhưng lúc anh quay lại, anh thấy chị anh đã rời khỏi phòng.

Anh tráng tô dĩa rồi xếp ngay ngắn trong các hàng của máy rửa chén. Dưới làn nước ấm, anh dùng bọt xốp rửa sạch mấy ly rượu vang và để chúng trên giá cho khô. khi anh làm xong, anh tắt vòi nước, và rồi căn bếp yên lặng.Anh rót cho mình một ly Scotch và ngồi ở bàn. Cửa ra vườn còn để mở, và trong bóng mờ anh không nhìn rõ bụi hoa đỗ quyên và hoa trúc đào. cùng trên con đường nơi họ sống khi nhỏ, mang 1 căn nhà to với những khu vườn kỳ khu và hào nước chung quanh nhà. một người Phụ nữ to tuổi, bà Montague sống ở ấy, và bà để họ chơi trên các bãi cỏ trải dài và trong mê trận của giậu cây tỉa. Mùa hè họ chơi rất lâu, đuổi nhau dọc theo bờ đê, kém chất lượng bộ câu cá trong hào nước mang 1 cây gậy và giây. Anh thắng trò chơi trốn tậu vì anh không bao giờ hòan tòan nhắm mắt, và có thể thấy hướng chị chạy. Anh vẫn còn nhớ sự giận dữ và bực bội lạ thường anh vẫn cảm thấy lúc anh theo chị đến chỗ trốn của chị và gõ vào đầu chị. Anh nghĩ đến khu vườn hiện nay, những đóa hoa uống ko khí đêm dịu mát hơn, những cành cây phục hồi trong bóng tối.

Từ phòng trước, anh nghe tiếng động nhỏ - 1 tiếng rên thoát ra trong các hơi thở ngắn - và nhận ra tiếng chị anh khóc.

Anh đã khiến cho hỏng cuộc đời chị. bây giờ anh biết điều đó như anh thường gắng ko hiểu - sở hữu sự xác quyết. phổ biến năm anh đã tự cho phép mình tưởng tượng rằng chị đã quên Ben, hay ít nhất đã thôi nhớ. Anh đứng dậy từ dòng bàn và băng qua phòng tuy nhiên giới hạn ở lối vào hành lang. Anh còn an ủi gì chị được bây giờ?

Đứng đấy, lắng nghe nước mắt của chị, anh nhớ lần cuối anh nghe chúng, lâu tới nỗi anh ngỡ như trong kiếp trước: buổi sáng mùa hè lúc chị từ trường đại học về, họ đi bộ bên nhau qua những cánh đồng trong ánh nắng rực rỡ và đến những cây sồi, những chiếc lá của chúng sáng láng, những cành cây nặng hạt quả đấu. Rồi chị khóc lần thứ nhất trong suốt những năm từ khi mẹ họ quyên sinh. Và Owen đã mang ở đấy để an ủi chị - rốt cuộc thì tới lượt anh, sau đa số những gì chị khiến cho để bảo vệ anh.

Nghe tiếng chân anh bước vào hành lang, Hillary êm lại. Anh giới hạn bên cửa vào phòng trước. Ngồi ở bàn điểm tâm, đọc các lá thư từ Mỹ, anh ko chỉ ghen tỵ mang tình cảm của Ben. Bị thay thế. đấy là nỗi sợ hãi. Nỗi sợ anh không đủ sức làm cho chủ.

Vịn thành cầu thang, anh chậm rãi bước lên những bậc thang, bàn chân anh nhấn vào các chỗ thảm mòn. Họ sở hữu thể sống trong sự yên lặng này suốt đời họ, anh nghĩ.

Trong phòng anh, anh bước đến cửa sổ và nhìn lại ra khu vực chung.

Hồi nhỏ, họ hay về làng mỗi chủ nhật để nghe mục sư nhắc chuyện. Về từ thiện và hy sinh. Ngôi nhà thờ kiểu Norman sở hữu các vết trũng hằn vào đá bởi con chiên qua bao thế kỷ. Anh như vẫn còn nghe cộng đoàn ca: mang cho tôi cây cung vàng rực! có cho tôi mũi tên khát khao ước muốn! Mẹ họ ca cùng. các giọng thở than lên cao. Và tốt những bàn chân đó thời xưa đi trên những ngọn núi xanh của Anh Quốc? Owen có thể nhớ muốn tin vào điều gì đó về đa số những thứ đấy, trường hợp chẳng hề những lời Thánh Kinh, thì với lẽ nỗi buồn anh nghe trong điệu nhạc, sự khao khát trong bài hát của mọi người. Anh ko đến nhà thờ từ đám tang của mẹ anh. Qua tháng năm, khung cảnh từ xe lửa hay khu vực chung này trong chiều tối đã thành tôn giáo của anh, thấm đượm sự thúc đẩy muốn tưởng tượng các điều lớn hơn.

Nhìn nó bây giờ, anh tự hỏi về sự dung hòa của cỏ cây và các căn nhà xa hơn, trong sự tĩnh lặng của chúng ko phê phán cũng ko tha thiết bị ra sao. Anh nhìn chăm qua sân chơi 1 lúc nữa. Rồi, bình thản, anh băng qua tới tủ áo và lấy cái hộp xuống.

Ngồi trong phòng trước, Hillary nghe tiếng chân em chị trên đầu và rôi tiếng cửa phòng anh khép lại. những giọt lệ của chị đã khô, và chị cảm thấy sự bình thản chai đá, nhìn chăm và mẫu ghế đối diện - một món đồ cũ trong các bàn ghế của cha mẹ họ. Chỉ lộ ra ở cánh tay dựa, và dọc theo cạnh trước vải bọc đã bong ra. Thoạt tiên họ thích vứt bỏ bao nhiêu vật dụng, các tấm thảm phai màu, những tấm màn nỉ nặng, tuy nhiên những có của cha mẹ họ đã ổn định trong nhà, và rồi dường như chẳng còn lý do gì.

Trong khi xếp hàng chờ trả tiền ở chợ, đôi khi chị liếc nhìn bìa của tạp chí trang hoàng, 1 căn phòng nắng sáng sở hữu cửa gỗ vàng, những màu trơn rạng rỡ, khăn trải trắng trên giường trắng. Sự mong muốn thường chỉ tồn tại một thóang. Chị biết chị sẽ là kẻ lạ trong căn phòng như vậy.

Chị uống nốt ly rượu vang và đặt ly xuống bàn cà phê. Bóng tối đã rơi, và trong cửa sổ chị thấy hình phản chiếu của ngọn đèn và bệ lò sưởi và tủ sách.

"Buồn cười nhỉ? cách đa số chuyên xảy ra". Cô bạn Miriam của chị chỉ nói thế trường hợp câu chuyện xoay về đề tài tại sao cả hai ko ai thành hôn. Hillary sẽ gật và hồi tưởng 1 trong các buổi tối chị cùng với Ben ở căn nhà nhỏ, ngồi trong vườn, nói chuyện về Owen, tự nghĩ rằng chị chỉ mang thể gắn bó có một người biết em chị đa dạng như Ben.

Chị tắt đèn phòng trước và đi vào bếp. Owen đã lau quầy, xếp toàn bộ thiết bị vào chỗ. Trong 1 thoáng chị nghĩ chị sở hữu thể khóc nữa. Em chị đã sống cuộc đời chật hẹp hiểu bao, mất bạn, sợ người ta biết. Chị thương em mãnh liệt suốt những năm nay, nỗi lo sợ và chướng ngại cảm thấy như của chính chị. tình thương yêu của chị, rồi ích gì? Chị tự hỏi khi chị kéo cánh cửa kiểu Pháp đóng lại.

Trên lầu, đèn phòng Owen vẫn sáng, tuy nhiên chị ko gõ cửa hay kể ngủ ngon như chị thường khiến. Qua hành lang trong phòng chị, chị đóng cửa sau lưng chị. Gói thư nhỏ nằm trên giường chị. phổ biến năm trước chị đã đọc chúng, sau lúc lục sắm 1 chiếc hộp vào dịp Giáng Sinh. khi đấy Ben đã thành hôn, chị hiểu ra lúc chị gọi. Cơn giận của chị kéo dài 1 hai mùa, tuy nhiên chị giữ miệng, nhớ lại những dịp Owen có thể rời chị và anh ko bao giờ khiến.

hiện nay đứng cạnh giường, nhìn xuống các phong bì xanh nhạt, chị mừng rằng em chị cuối cộng đã buông tay. Ngày mai họ sẽ ăn tối trong bếp. Anh sẽ bắt buộc rời khỏi nhà, và chị sẽ bảo anh đó là điều cuối cộng chị muốn.

Để các lá thư sang bên, chị thay quần áo. lúc leo vào giường, chị có tay tắt ngọn đèn ngủ. Trong một thoáng, nằm trong bóng tối bất chợt, chị cảm thấy mình lại ở trong rừng, che mắt em lại trong lúc chị nhìn đăm đăm lên cây sồi to.
>> Xem thêm:
http://truyenngancamdonghay.blogspot.com/2016/02/tuong-ai-song.html

0 nhận xét:

Đăng nhận xét